Thầy Michael, phụ trách phòng Thánh, đi vào vườn tìm thánh Martinô Porres, khi ấy đang là một chú bé giúp việc trong tu viện Đaminh. Thấy thầy Michael ôm rất nhiều khăn có nhiều lỗ rách, Martinô ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao những chiếc khăn này có nhiều lỗ rách, và các đường viền của khăn như bị cắn xé vậy thầy Michael?
Thầy Michael trả lời:
- Chú phải biết chứ, lũ chuột đã phá hoại mọi đồ đạc trong phòng Thánh. Tôi mới gặp Bề trên trình bày sự việc. Ngài bảo tôi ra lệnh cho chú diệt hết những con vật ấy ngay để chúng không làm hư khăn bàn thờ nữa.
Martinô hơi buồn và hỏi:
- Diệt tất cả các con vật đó ư? Nhưng bằng cách nào, thưa thầy?
- Tôi sẽ đánh thuốc độc những con vật đó.
- Nhưng chúng đâu có ý làm hại, vì chúng không biết giá trị của vải vóc đó thôi.
Nghe những câu nói có vẻ ngớ ngẩn ấy, thầy Michael bực mình nói:
- Martinô, cậu đã nghe mệnh lệnh của Bề trên rồi. Đừng tranh luận với tôi.
Lòng buồn rười rượi, Martinô tự nhủ: nhiều năm nay cậu đã lấy thức ăn thừa của tu viện để nuôi chó mèo, nên chúng không bị chết đói. Tại sao cậu lại không nuôi cả những con vật nhỏ bé như chuột nhắt, và chuột chù? Nếu cậu nuôi chúng thì chúng đâu có phá đồ đạc ở phòng Thánh.
Martinô cảm thấy có trách nhiệm về việc này, nhưng thật bất công nếu giết hết lũ chuột. Dù sao thì Bề trên đã ra lệnh. Tất cả các con chuột phải ra khỏi tu viện.
Đang khi nhổ cỏ ngoài vườn, một ý tưởng hay vụt lóe lên trong đầu, Martinô nghĩ rằng những con chuột sẽ không bị giết nếu chúng làm theo lời cậu.
Trưa hôm ấy, Martinô thấy một con chuột đang sưởi nắng dưới một bụi cây mâm xôi. Mắt nó sáng lên vẻ thân thiện. Martinô chống cái cào lên một thân cây rồi gọi chuột:
- Đến đây, người bạn nhỏ, tôi có vài điều quan trọng muốn nói với bạn.
Lập tức, con chuột vểnh tai lên nghe, rồi nhảy vụt về phía Martinô. Cậu quỳ xuống và nghĩ xem mình phải nói gì, nỗi buồn của cậu đã tan biến. Cậu biết rằng cậu yêu tất cả mọi sinh vật Chúa đã dựng nên.
- Đến đây, chú chuột. Tôi muốn mọi người và mọi vật đều được sung sướng. Bạn chuột ơi, bạn hãy nói với tất cả bạn bè của bạn là từ nay các bạn không được cắn phá áo quần, vải vóc trong tu viện. Các bạn sẽ có đủ thức ăn nếu các bạn chỉ ở trong vựa lúa mà thôi. Tôi sẽ cho các bạn ăn và cầu cho các bạn khỏi bị hại.
Vài tuần sau, mọi người trong tu viện hết sức ngạc nhiên khi thấy lũ chuột nhắt, chuột chù vâng lời Martinô, không một con nào còn ở trong tu viện. Chúng sống an bình ở vựa lúa và Martinô cho chúng ăn hằng ngày.
Thầy Michael không còn lý do nào để phàn nàn về các con vật đã gặm nhấm khăn bàn thờ nữa. Thầy ngạc nhiên hết sức:
- Thật lạ lùng, Martinô đã chỉ đường cho các con chuột. Sau khi Martinô nói với một con chuột, chú chuột này chạy về báo cho mọi con chuột khác trong tu viện. Tôi không thể tin được nếu mắt tôi đã không nhìn thấy cả một đoàn quân chuột như đi diễu hành từ tu viện ra đến vựa lúa.
(LUY GONZAGA MARIA, CMC)