Thứ Hai, 27 tháng 2, 2023

Tâm sự của một bào thai

 Kể từ lúc cha và mẹ gặp nhau, tâm hồn xốn xang, mình bắt đầu nhảy múa. Như chú thỏ trắng tung tăng giữa đồng cỏ mơn mởn tươi xanh còn đang nặng trĩu hạt ngọc trong veo đầu cành dưới ánh bình minh của buổi sớm mai ấm áp, mình cũng tung tăng trong vòi trứng của mẹ. Rồi từng bước, từng bước mình lao xuống dạ của mẹ như nhảy vào một thúng bông êm ái, dịu dàng.

Ôi! dễ chịu làm sao! hạnh phúc làm sao! Mọi thứ mở ra trước mắt làm mình sướng rung lên. Cung điện của mình là đây. Mình đúng như một nàng công chúa tuyệt mỹ được mẹ cha cưng chiều hết mức. Mọi thứ tốt nhất nơi cung điện này, mẹ cha đã dành sẵn cho mình.

Nhưng mấy ngày trôi qua, mình cảm thấy không được vui như trước. Dường như mẹ không để ý đến sự xuất hiện của mình. Đang lúc cô đơn, mình lại thấy trái tim mẹ bắt đầu vồn vã, nhưng vồn vã một cách khó hiểu. Mình nghe thấy một giọng ồm ồm nhưng lãng mạn. Hình như đó là tiếng nói của cha. Những lời ân ái của cha làm mình đỏ mặt. Ôi! Cha của con! cha thật tuyệt vời biết bao! Mình lấy lại được cảm giác vui mừng rồi! Mình có mẹ và có cha!

Tuy thế, điều làm mình trăn trở là hơn một tháng trong lòng mẹ, nhiều điều diễn ra làm mình không sao hiểu nổi. Có những khi, những tưởng mẹ gặp cha, nhưng không, đó lại là những người xa lạ. Ôi! Cuộc đời sao nhiều cay đắng thế! Mẹ ơi! trong mắt người ta, mẹ của con chỉ là một ả thanh lâu bạc mệnh. Khi vui họ chuốc rượu tình nồng, lúc buồn họ xử với mẹ như đồ bỏ đi.Thế nên cứ mỗi đêm về, nỗi buồn và sự đắng cay của mẹ cứ bao trùm lên cả cõi lòng kẻ làm con. Nằm trong dạ êm ái của mẹ nhưng sao trái tim mình như bị xát muối?

Bỗng dưng hôm ấy mẹ hốt hoảng đến lạ lùng. Đến “ngày ấy” rồi, mẹ không thấy có. Hình như mẹ mắc bệnh gì rồi. Nghiêm trọng lắm! Mình cũng lo cho mẹ nữa. Mấy ngày rồi, mẹ trở nên xanh xao vàng vọt, cứ ăn vào lại muốn ói ra.

Hôm sau, từ phòng khám trở về, mẹ thất thần, tâm hồn nặng trĩu. Mẹ khóc rất nhiều. Buồn tủi làm sao khi sự xuất hiện của mình lại làm mẹ hoảng sợ đến thế! Ngày qua ngày, mẹ bắt đầu rút vào cõi riêng tư với một nỗi dày vò và bối rối sâu thẳm. Mẹ chẳng còn tiếp xúc với ai nữa…

Con biết mẹ chẳng bao giờ muốn làm “nghề đó”. Cũng chưa bao giờ mẹ sẵn sàng chào đón con bước vào thế giới của mẹ. Chắc hẳn là sẽ rất khó khăn cho mẹ trong lúc này.

Bỗng nhiên, một ý nghĩ khủng khiếp đến với mẹ. Mẹ muốn!…

Cả một vùng trời hy vọng dường như sụp xuống trước mắt mình!

Mẹ ơi! Xin đừng!… Xin cho con được một lần ngắm nhìn ánh bình minh trên ngọn núi. Xin cho con một lần đưa tay hứng lấy những giọt sương long lanh nơi đầu nhành lá non tươi. Xin cho con một lần được hôn lên trán mẹ và thốt lên: “Mẹ ơi! Con thương mẹ lắm. Mẹ ơi!”

Đa-minh Văn Quỳnh, SJ