“… anh em hãy nâng đỡ những bàn tay bủn rủn
và những đầu gối rụng rời.
Ðường anh em đi,
anh em hãy bạt cho thẳng,
để người què khỏi bị trẹo chân,
nhưng được an lành.”
(Dt. 12, 5 -7; 11 – 13)
Đường hẹp con phải đi vô cùng trắc trở,
con mong đôi lời an ủi,
một ánh mắt cảm thông,
và nụ cười dịu mát,
Con mong một bàn tay nâng đỡ,
chút ánh sáng soi đường,
và dấu chân ai cùng bước vào con đường sâu thăm thẳm.
Chúa bảo con đi,
anh em cùng con bước,
có lời nhắc con vào cửa hẹp với anh em.
Con biết không đi đâu ngoài con đường hẹp con đã chọn.
Lm. Vinh Sơn Phạm Trung Thành, dcct.
Chúa nhật XXI TN. C.
25/08/2013