Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

LẤY ÂN TRẢ OÁN

Chuyện kể : “Có hai người thổ dân Nam Phi giận ghét nhau dữ dội đến độ họ chỉ mong có dịp để “choảng nhau” cho hả cơn giận.

Ngày kia, một trong hai người đã gặp thấy một bé gái, con của kẻ thù mình trong khu rừng. Anh ta tóm lấy cô bé, rồi rút dao chặt cụt hai ngón tay của nó rồi thả cho đi. Cô bé vừa chạy về nhà vừa kêu la thảm thiết. Còn hung thủ thì vừa đi vừa la lối ra vẻ đắc chí : "Ta đã trả thù được rồi!"

Mười mấy năm trôi qua, cô bé kia nay đã lập gia đình, có chồng con và sống hạnh phúc. Bỗng một buổi chiều kia, một người hành khất xuất hiện nơi cửa xin bố thí. Bà chủ nhà trẻ nhận không khó khăn để nhận ra người hành khất đó chính là kẻ đã chặt hai ngón tay mình. Cô vội vã trở vào trong nhà tìm cách "báo thù", bằng cách bảo người giúp việc đem bánh ra cho ông ta ăn. Khi người hành khất đã ăn no, bà chủ nhà còn trao cho hắn chút tiền, đồng thời giơ bàn tay cụt hai ngón ra cho hắn xem và nói: "Tôi cũng đã trả thù được rồi! Xin Chúa chúc lành cho cả hai chúng ta!. Người hành khất xúc động khóc ròng, vì cảm phục trước tấm lòng nhân hậu của  kẻ đã bị mình gây đau khổ”.


 Suy nghĩ : Yêu thương đã là khó. Tha thứ lại càng khó hơn. Dầu vậy, Chúa dạy chúng ta : “Hãy yêu kẻ thù và làm ơn cho kẻ ghét anh em, hãy chúc lành cho kẻ nguyền rủa anh em, và cầu nguyện cho kẻ vu khống anh em” (Lc 6, 27-28). “Yêu kẻ thù” thiết tưởng là điều làm cho chúng ta trở thành kitô hữu hơn cả.