M. Hoàng Thị Thùy Trang.
Biến cố tử nạn của Đức Giêsu chỉ mới diễn ra trong 3 ngày, các môn đệ còn vẫn chưa hết bàng hoàng, hoảng sợ thì đã nhận được tin báo Ngài sống lại. Như vậy, để tin việc phục sinh ấy chẳng dễ chút nào. Nhất là đối với các môn đệ, những người đã tận mắt chứng kiến cuộc bắt bớ của Ngài từ trong vườn Giệtsimani cho đến cái chết đau thương trên núi Sọ. Nỗi tang tóc, ảm đạm vẫn còn chưa ngớt trong các ông, họ tụ họp với nhau mà phải cửa đóng then cài vì rất đỗi hoảng sợ.
Khó tin chẳng phải không thể tin, vì hằng ngày theo chân Đức Giê suđi rao giảng, các ông không ít lần chứng kiến phép lạ của Ngài khi cho người đã qua đời được trở về từ cõi chết. Nhưng có lẽ phần lớn là do quá sợ trước cái chết của Thầy mình, chen lẫn sự tuyệt vọng.
Sự hiện diện của Đức Giêsu trong lúc này giữa các ông thật là một niềm an ủi lớn lao, cả vật chất lẫn tinh thần. Không những được tận mắt chứng kiến, sờ tận tay người mà tưởng rằng đã vĩnh viễn rời xa họ, mà còn được củng cố niềm tin và sức mạnh vào lý tưởng, vào con đường họ đã chọn, đã đi.
Đức Giêsu đã trỗi dậy thật từ cõi chết khẳng định sự toàn thắng của thế giới sự thiện trước bóng tối tội lỗi và sự ác mà thế gian đã cướp mất. Ngài đã trả lại cho con người hạnh phúc nguyên thủy và bình an đích thực, nguồn bình an đến từ Thiên Chúa: “Bình an cho anh em!” (Ga 20, 21a)
Khi đã lãnh nhận được nguồn bình an đích thực từ Thiên Chúa, Đức Giêsu mong muốn chúng ta cũng can đảm ra đi loan báo và làm chứng tin vui cứu độ cho mọi người: “Như Chúa Cha đã sai Thầy thì Thầy cũng sai anh em.” (Ga 20, 21b)
Ông Tôma vì vắng mặt nên đã không tin, ông đòi hỏi: “Nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay Người, nếu tôi không xỏ ngón tay vào lỗ đinh và không đặt bàn tay vào cạnh sườn Người, tôi chẳng có tin.” (Ga 20, 25) Tám ngày sau, Đức Giêsu đã hiện ra cho ông thỏa mãn yêu cầu: “Đặt ngón tay vào đây, và hãy nhìn xem tay Thầy. Đưa tay ra mà đặt vào cạnh sườn Thầy. Đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin.” (Ga 20, 27)
Nỗi hoài nghi, ngờ vực của Tôma cũng chính là tâm trạng của mỗi người chúng ta trong cuộc sống thường nhật. Mỗi khi gặp gian nan, thử thách, đau khổ, thất bại, chúng ta cũng mất niềm tin vào Thiên Chúa và hoài nghi lòng thương xót, tình yêu quan phòng của Ngài. Nhất là trong thời đại ngập chìm sự ác của thế giới ngày nay, người ta như còn không tin vào sự hiện diện của Thiên Chúa nữa, bởi sức mạnh của đồng tiền và quyền lực đang mỗi ngày xâm chiếm địa cầu. Bóng tối che khuất ánh sáng, ánh trăng “tội lỗi” của thế gian che khuất ánh sáng chân lý của mặt trời. Biết đến khi nào mọi người mới biết cất lên lời tuyên tín: “Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con!” (Ga 20, 28)
Chỉ vì đã được thấy nên Tôma mới tin, thật là phúc cho những ai, không thấy nhưng vẫn tin! (x. Ga 20, 29)
Lạy Chúa, không ai có thể lên đến mặt trời vì sức nóng tột độ của nó, con người cũng không thể nào diện đối diện với Ngài vì ánh sáng sự thiện tuyệt hảo nơi Ngài chỉ vì bất toàn, tội lỗi. Biết mình không thể chạm tới nhưng con vẫn tin. Tin vào sự toàn thắng của chân lý. Niếm tin ấy đã cho con sức mạnh tồn tại giữa bóng đêm tội lỗi đầy bất công này. Nhưng niềm tin của con còn yếu kém quá, mỏng manh và leo lắt như ngọn đèn trước gió. Xin giúp con có được nguồn bình an phục sinh đích thực, để con tin rằng Thiên Chúa đã sống lại vì con và cho con. Cho dù ngày sau có phải ra sao, nhưng hôm nay con vẫn là kẻ diễm phúc vì đã tin và can đảm tuyên tín niềm tin!