Có khi nào chúng ta tìm kiếm và nhận ra sự hiện diện và vắng mặt của Thiên Chúa trên cuộc hành trình dài của nhân loại ?
Con đường ấy thế nào cũng có bóng tối tồn tại. Mầu nhiệm sự dữ luôn bí hiểm: Tại sao lại có bệnh tật, tai họa, và nỗi bất hạnh vô cớ ? Có lúc, người ta tưởng có thể tìm thấy câu trả lời khi lên án những người xấu hoặc thần dữ nào đó. Nhưng chẳng mấy chốc họ sẽ nghiệm ra rằng những lời giải đáp ấy xem ra quá tầm thường.
Nếu có người hỏi Chúa Giêsu. Người cũng sẽ không trả lời. Người chỉ xem đó là dịp để mời gọi họ hoán cải, thay đổi tâm hồn để hướng đến cuộc sống đích thực. Khi đứng trước người mù từ lúc mới sinh, người ta hỏi Người ai phạm tội, người mù hay cha mẹ của anh. Người trả lời: "Anh ta mù là để vinh quang Thiên Chúa được tỏ hiện nơi anh ta". Rồi Người chữa lành cho anh. Người không trả lời cho câu hỏi "tại sao", nhưng cho câu hỏi "để làm gì": Để chữa lành, để nâng đỡ, để giải phóng nhân danh Thiên Chúa hằng sống và cứu độ.
Cuộc sống có muôn vàn niềm vui những cũng có nhiều khổ đau và bất hạnh. Hãy thấy mình còn là người may mắn hơn nhiều người khác để biết chia sẻ và cố gắng vươn lên, không bao giờ cúi đầu tuyệt vọng trước những bất hạnh và chông gai trong cuộc sống.
Trên thực tế, có rất nhiều người quen sống hạnh phúc, trong thành công mà khi đối mặt với nhiều chông gai, thất bại... họ dễ nản chí. Thế nhưng, họ đâu biết rằng, có những mảnh đời còn bất hạnh hơn. Đó là những người khuyết tật, những người bất hạnh, thiếu may mắn, không được hưởng sự ưu ái của số phận... Dẫu vậy, họ vẫn khát khao được sống, được cống hiến cho cuộc đời thêm xanh, cho mùa xuân mãi mãi tươi đẹp bởi ý chí và lòng quyết tâm vượt lên nghịch cảnh.
Nếu như trong lúc ta đang bất mãn với những bộ quần áo cũ, với ngôi nhà ẩm mục vì hoàn cảnh về vật chất. Thì ở ngoài kia có những người không mặc đủ ấm; có những người không có nổi một mái nhà tranh, một giấc ngủ yên bình trong trời đông giá rét.
Nếu như ta than phiền về những khuyết điểm trên gương mặt mình, hoặc dị tật khiếm khuyết trên chính đôi chân của mình; thì trong cuộc sống còn biết bao người phải chịu nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn vì bệnh tật quái ác, vì hình hài dị tật...
Cuộc sống của họ kém may mắn hơn chúng ta rất nhiều. Vậy tại sao chúng ta không nhìn thấy những bất hạnh của họ ? Tại sao chúng ta lại không trân trọng những gì mình đang có ? Tại sao chúng ta không cảm thấy hài lòng về bản thân mình, và lớn tiếng cảm tạ ơn trời vì mình được làm người bình thường nguyên vẹn ?!!
Đôi khi chúng ta bị mù lòa về tinh thần như vậy:
Do ích kỷ nên ta không nhận ra nhu cầu của thân nhân để cảm thông, chia sẻ...
Do quá vô tâm, vô cảm nên không thấy nỗi đau ta đã gây ra cho người khác...
Do lười nhác nên ta không còn tah61y trách nhiệm và bổn phận của mình với gia đình và xã hội...
Do phán đoán hời hợt nên ta không thấy được giá trị của kẻ khác...
Trong cuộc sống quá bận rộn, đôi khi chúng ta làm rất nhiều việc hoàn toàn chỉ là theo quán tính mà không để tâm suy nghĩ, phân tích gì cả.
Mỗi ngày chúng ta để cho rất nhiều chuyện khác nữa trôi qua trong sự lơ đễnh, vì đầu óc ta luôn có những chuyện khác để âu lo, suy tưởng.
Với cách sống như thế, chúng ta sống mà thật sự chưa hề cảm nhận được cuộc sống. Chúng ta nhìn thấy và tiếp xúc với sự vật nhưng không thể hiểu được bản chất sâu xa, hoặc cảm nhận được giá trị thực có của chúng.
Đã đến lúc ta nên tập nhìn sự vật với chiều sâu của nó. Từ đó, ta có thể dễ dàng thông cảm được với những khó khăn và nỗi khổ của người khác. Ta cũng nên biết kiên nhẫn hơn khi gặp phải những chậm trễ, bế tắc trong công việc. Ta giải quyết mỗi vấn đề bằng vào sự phán đoán sáng suốt và tỉnh táo, không phải bằng sự vội vã, nôn nóng.
Hãy học cách yêu thương và cảm thông trước những mảnh đời bất hạnh, khổ đau, hãy giúp đỡ họ dù chỉ là một lời động viên. Từ đó mới có thêm sức mạnh, lòng tin, không bao giờ gục ngã, cúi đầu trước những chông gai trong cuộc sống...
Cát Biển