(Những
bài Suy Niệm Và Cầu Nguyện
của
Linh Mục Nguyễn Tầm Thường, SJ.)
Khi tôi được sinh ra là khởi điểm tôi bắt đầu đi về cõi chết.
làm gì có sự chết nếu không có sự sống. Làm gì có ngày người ta chôn tôi nếu
không có ngày tôi chào đời. Như thế, cuộc sống của tôi là chuẩn bị cho ngày tôi
chết.
Ngay từ trong bào thai của mẹ, bắt đầu có sự sống là tôi đã
cưu mang sự chết rồi. Kết hợp và biệt ly ở lẫn với nhau. Trong lớn lên đã có
mầm tan rã. Khi vũ trụ chào đón tôi, thì cùng một lúc, tôi bắt đầu từ giã vũ
trụ từng ngày, từng giờ.
Mỗi ngày là một bước tôi đi dần về sự chết. Bình minh mọc lên,
nhắc nhở cho tôi một bước cận kề. Hoàng hôn buông xuống, thầm nói cho tôi sự
vĩnh biệt đang đến.
Không muốn nghĩ về sự chết tôi cũng chẳng tránh đuợc sự chết.
Tôi có thể không muốn nghĩ về sự chết nhưng tôi có ghét sự
chết được không? Tôi ghét sự chết là tôi ghét chính tôi. Chết ở trong tôi. Tôi
đang đi về cõi chết nên ngay bây giờ sự chết đã thuộc về tôi rồi. Sự sống của
tôi hàm chứa sự chết, nên tôi yêu sự sống thì tôi cũng phải yêu sự chết. Vì
vậy, cuộc đời có ý nghĩa vẫn chỉ là cuộc đời chuẩn bị cho ngày chết.
Trong dòng đời, tôi không sống một mình. Cuộc sống của tôi là
tấm thảm mà mỗi liên hệ yêu thương là một sợi tơ, mỗi gắn bó quen biết là một
sợi chỉ, anh em, cha mẹ, người yêu. Sự chết xé rách tung tất cả để tôi ra đi
một mình. Chẳng ai đi với tôi. Vì thế, chết mang mầu ly biệt.
Sống là hướng về tương lai. Tương lai là cái tôi không nắm
chắc trong tay, vì vậy, tôi hay nhìn về tương lai bằng nỗi sợ bấp bênh. Càng
bấp bênh thì tôi càng tìm kiếm vững chãi, càng tích lũy. Nhưng tích lũy xong,
xây đắp xong, vất vả ngược xuôi để rồi ra đi trắng đôi tay thì đời tôi thành
đáng thương hại. Nếu tôi không đem theo được những gì tôi tích lũy, thì những
gì tôi ôm ấp hôm nay chỉ làm tôi thêm đau đớn, nuối tiếc. Nếu không muốn vậy
thì chúng phải là phương tiện để chuẩn bị cho giờ ra đi của tôi.
Tích lũy cho tương lai có thể là dấu hiệu khôn ngoan đề phòng
những bất trắc có thể xẩy ra. Mà cũng có thể là một thứ nô lệ. Nếu suốt đời tôi
lo âu tìm kiếm danh vọng, quá tham lam tiền bạc, lúc nào cũng bị vây khốn, băn
khoăn thì đâu là niềm vui, tận hưởng.
Mà tận hưởng là gì? Ðâu là ý nghĩa của sự tìm kiếm? Tích lũy?
Kinh Thánh kể:
Có người trong đám dân chúng nói với Ðức Kitô: "Thưa
Thầy, Thầy bảo anh tôi chia gia tài với tôi".
Ngài đã nói cùng họ: "Hãy coi chừng! hãy lo giữ mình
tránh mọi thứ gian tham, vì không phải ai được sung túc, là đời sống người ấy
chắc chắn nhờ của cải".
Ngài nói cùng họ một ví dụ rằng: "Có người phú hộ, ruộng
nương được mùa, nên suy tính với mình rằng: ta phải làm gì? Vì ta không còn chỗ
nào mà tích trữ hoa mầu nữa. Ðoạn người ấy nói: Ta sẽ làm thế này: phá quách
các lẫm đi, mà xây những lẫm lớn hơn, rồi chất cả lúa mạ, và của cải vào đó,
rồi ta nhủ hồn ta: Hồn ơi! mày có dư thừa của cải, sẵn đó cho bao nhiêu năm;
nghỉ đi! ăn uống đi! hưởng đi! Nhưng Thiên Chúa bảo nó: Ðồ ngốc! ngay đêm nay,
người ta sẽ đòi ngươi trả lại hồn ngươi, mọi sự ngươi đã sắm sửa, tích góp kia
sẽ về tay ai? (Lc 12,13-21).
Không ai sống hộ tôi. Không ai chết thay tôi. Không ai đi cùng
tôi. Tôi sẽ ra đi lẻ loi. Họ sẽ quên tôi cũng như tôi đã quên bao người. Có thể
đôi khi họ nhớ tôi. Cũng như đôi khi tôi nhớ người này, kẻ kia. Nhưng nỗi nhớ
chỉ là của riêng tôi, còn kẻ đã ra đi vẫn ra đi miền miệt. Thì cũng thế, chẳng
ai làm gì được cho tôi lúc tôi ra đi không trở lại.
Chết là mất tất cả. Nhưng thánh Phaolô lại tuyên tín rằng chết
là chiến thắng (1Cor 15,54). Chết là đi về sự sống vĩnh cửu. Chết là gặp gỡ.
Gặp Ðấng tạo nên mình. Như vậy, chết là cánh cửa im lìm đươc mở ra để tôi về
với Ðấng thương tôi. Chết là điều kiện để sống.
Chúa ơi, chết là đi về với Chúa sao con vẫn lo âu?
Phải chăng nỗi lo âu là dấu hiệu nói cho con rằng con sợ con
có thể không gặp Chúa. Vì sợ không gặp nên chết mới là bản án nặng nề. Mà tại
sao con lại sợ không gặp Chúa? Chúa luôn mong mỏi, đợi chờ con cơ mà. Như thế,
muốn gặp Chúa hay không là do ý của lòng con. Con có quyền quyết định cho hạnh
phúc của mình.
Chúa ơi, vì biết mình sẽ chết nên con băn khoăn tự hỏi bao giờ
thì chuyến tầu định mệnh đem con đi. Hôm nay hay ngày mai? Mùa thu này hay mùa
xuân tới? Con âu lo. Nhưng vì sao phải lo âu?
Phải chăng lo âu là dấu hiệu nói cho con rằng con chưa chuẩn
bị đủ, là hồn con còn ngổn ngang. Có xa Chúa thì mới sợ mất Chúa. Sợ mất Chúa
thì mới xao xuyến băn khoăn.
Con biết thế, con biết rằng vì không sẵn sàng, vì không chuẩn
bị nên mới hồi hộp, mất bình an. Con biết thế, con biết sau khi chết là hạnh
phúc hay gian nan, là núi cao với mây ngàn cứu rỗi, hay vực sâu phiền muộn với
đau thương. Nhưng chuẩn bị cho giờ ra đi không đơn giản Chúa ơi. Chúa biết đó,
con đi tìm Chúa nhưng là đi trong lao đao. Bởi yêu một vật hữu hình thì dễ hơn
lắng nghe tiếng gọi từ nơi xa thẳm. Giầu có và danh vọng cho con hạnh phúc mà
con có thể sờ được. Còn hạnh phúc của đức tin thì sâu thắm quá.
Chung quanh có biết bao mời mọc. Kinh nghiệm cho con thấy rằng
đã nhiều lần con bỏ Chúa. Như vậy biết đâu con lại chẳng bỏ Chúa trong tương
lai. Nếu lúc đó mà giờ chết đến thì sao?
Chúa có nghĩ rằng khi con phải phấn đấu chối từ những rung cảm
bất chính để sống theo niềm tin là thánh giá của con không. Chối từ tiếng gọi
của tội lỗi đã là một thánh giá. Nhưng có khi lo âu vì không biết mình có từ
chối được không còn là một thánh giá khác nữa. Chính đấng thánh của Chúa mà còn
phải kêu lên: "Ôi! những điều tôi muốn làm thì tôi chẳng làm, những gì tôi
muốn trốn tránh thì tôi lại làm" (Rom 7,15-16). Chúa thấy đó, vị tông đồ
lớn của Chúa mà còn như thế, huống chi con, một kẻ mang nhiều đam mê, yếu đuối
thì đường về với Chúa gian nan biết bao.
Ðể khỏi chết khi con chết, thì con phải chết trước khi con
chết.
Cái chết đó là đóng đinh đời con vào thập giá. Con không biết
con can đảm đến đâu. Con chỉ xin sao cho con tiếp tục đi mãi. Ði xiêu vẹo vì
yếu đuối của con, nhưng vẫn tiếp tục đi.
Thập giá nào thì cũng có đau thương.
Con không muốn thập giá. Vì thập giá làm con mang thương tích.
Chúa cũng đã ngã. Nhưng nếu sự sống của con mang mầm sự chết, thì trong cái
chết của thập tử nẩy sinh sự sống. Chúa đã chết. Chúa hiểu nỗi sợ hãi của sự
chết. Con vẫn nhớ lời Chúa cầu nguyện: "Lạy Cha, con xin phó hồn con trong
tay Cha" (Lc 23,46). Hôm nay con cũng muốn nói như vậy đó, với Chúa. Cuộc
tử nạn và phục sinh của Chúa dạy con rằng chẳng có sự sống nào mà không phải
qua sự chết. Chết thì sợ hãi, nhưng nếu con yêu sự sống thì con phải yêu sự
chết.
Con muốn chết để được sống.
Con sẽ đóng đinh đời con vào thập tự. Chúa ơi, Chúa có cho
những lo âu của con là dấu chỉ tình yêu của một tâm hồn yếu đuối, đang thao
thức đi tìm Chúa vì sợ mất Chúa không.
Lạy Cha, trong tay Cha con xin phó thác đời con.