Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

Tặng Phẩm

(Những bài Suy Niệm Và Cầu Nguyện
của Linh Mục Nguyễn Tầm Thường, SJ.)
Tôi đã vất vả rong ruổi đi tìm, nhưng chẳng gặp. Miệng đã khô và bụi sương làm tóc tôi bay rối. Ngày lại ngày, tôi lục lọi những pho sách quý giá trong tủ sách loài người, nhưng tôi vẫn thất vọng. Tôi rũ mỏi đi khắp phố chợ, ngày, đêm. Tôi hỏi bạn bè cùng các triết nhân và họ đã trả lời: Ðó là cuộc đời!

Thân tôi tội lỗi, trước Ngài, Thượng Ðế, tôi sợ đâu dám hỏi. Nhưng đau thương cứ dâng cao và nỗi lo lắng càng ngày càng lênh láng. Một chiều, tôi vào cuối giáo đường ngồi khóc. Tôi khóc như một đứa nhỏ và than thở với Người như một đứa con:
- Cha ơi, con đã vất vả đi theo Cha dọc chuỗi thời gian. Con đã vấp ngã vô vàn, và mặt mày nhơ nhớp như bây giờ Cha thấy đây.
- Cha! Sao Cha đặt con trong vòng Bóng-Tối rồi bảo con tìm về Ánh-Sáng.
- Sao Cha đặt con trong vùng Sự-Ác rồi bảo con tìm về Thiện-Hảo.
- Cha ban cho con Trí-Tuệ nhưng sao Cha lại đặt trong lòng con Trái-Tim trùng trùng, điệp điệp những Man-Mác, Lấp-Lửng.
- Trong khu vườn Già-Nua, khô cằn, Cha bảo con hãy mọc lên Xanh-Tươi và trổ sinh hoa trái!
- Cha ơi, Cha cho con Lương-Tâm, nhưng sao Cha không đem con ra khỏi căn hầm của Gian-Dối và lâu đài của Tham-Lam.
Từ tâm điểm Cha đã thắp sáng trong con Ánh-Lửa-Tình-Yêu nhưng xa xa sao Cha lại vây bọc con bằng Chu-Vi-Căm-Thù. Rồi Cha bảo: Hãy vượt qua!
Cha ơi, Cha có yêu con?
- Bao lần con lầm lũi trốn tránh vì tha nhân là vấp phạm. Nhưng từ hút thẳm ý nghĩ Cha lại thôi thúc vang vang: Tha-Nhân là Cây-Cầu và bên kia bờ sông là chính Cha!
- Ôi, Cha đã mở cửa cung vườn tình yêu cho con bước vào. Con đã hái Bông-Hồng và tay con đã nắm vào Gai.
Cha ơi, Cha có yêu con?
Con đã vất vả gian nan theo Cha. Bờ vai đã lạnh và Gió-Sương vẫn nghìn dặm dõi theo. Hai chân đã mỏi mà đường đi thì cứ mù khơi, tít tắp.
Trong vườn hạnh phúc Cha ban, con bứt giật đóa Bạch-Huệ bằng tay trái, thì tay phải đã vướng vào Sâu.
Giáo đường chẳng có ai. Những hàng ghế dài mút mút, im lặng thẹn thùng vì những lời tôi nói. Nhưng mặc kệ, tôi cứ kể lể. Vì tôi lo lắng và đã biết rằng đường tôi đi còn dài mà không gian là những đây đó vấp ngã, còn thời gian là những cám dỗ tiếp nối mênh mông.
Tôi kể lể cho tới khi lời tôi nhỏ lại mất hút, cho tới khi những làn sương xuống dầy đặc xóa nhòa đôi mắt, cho tới khi giáo đường tan loãng biến vào hư không. Bấy giờ, tôi thấy một đồi cao và rừng cây trầm lặng bát ngát. Những gió và suối tiên vang lên lời ru. Tôi nghe như có tiếng người nói:
- Trong vùng thăm thẳm, Thẫm-Tối của Cuộc-Ðời, Cha đã ban cho con Ðức-Tin để đi. Ðó là tặng phẩm qúy nhất.
- Trong những miên trường của giằng co giữa Con-Tim và Lý-Trí, Cha đã cho con Tự-Do để lựa chọn. Ðó là tặng phẩm quý nhất.
Rồi, những cung điệu rất lạ đã say sưa lá của rừng, những lời ngọt ngào của suối đã ru êm bờ đá cuội trắng. Tôi nghe như có tiếng nhạc dạt dào, và cũng trong tiếng nhạc ấy dường như có tiếng Người nói nữa:
- Ðó, tất cả là Tặng-Phẩm của Mùa-Xuân. Ðó, tất cả là Dấu-Chỉ của Tình-Yêu.
Niềm vui và hơi ấm nhen nhúm đâu đây. Tôi lập lại: Ðó, tất cả là dấu chỉ của Tình-Yêu.