(Chúa hiện ra với tôi lần thứ nhất)
Trong muôn hình vạn trạng của tội ác thì giết người là nghiêm trọng nhất. Có người chết vì tay sát thủ. Có sinh linh mất sự sống từ trong bụng mẹ. Rồi thì những người phải chết vì sự thỏa mãn quyền lực & tham vọng của người khác như các Thánh anh hài. Nhưng nói xấu là cách giết người tàn bạo và dã man nhất. Vì nó bắt nạn nhân chết dần chết mòn trong đau đớn & nhục nhã.
Trong trận cuồng phong cuả Gíao dân và cha Trung tôi như một con chiên non lạc bầy run rẫỵ giữa cánh rừng già trong một chiều mùa đông bão táp. Một con chiên thất thiểu bước những bước chân cô đơn và đau khổ.
Chiên con dáo dác giữa rừng già.
Bước tới sợ gai rừng, quay lưng sợ thú dữ.
Thân phận nó mỏng manh quá!
Rừng cứ chằng chịt không cho nó lối ra.
Nó phải lách lối!
Rừng già vẫn cố thủ cái nét huyền bí mà nó lại quá nhỏ dại nên không nhận ra được hướng đi.
Nó phải ngó quanh!
Toàn gai là gai, vách núi và suối sâu. Chân nó dồn lại...
Nó giãy dụa nhưng tất cả đều vẫn thản nhiên.
Con chiên non nghe rừng cây ca khúc bàng quan ...
***
Chiên con dũng cảm nhủ thầm nó sẽ lên đường đi tìm hạnh phúc.
Nhưng những con đang đứng trong đàn cứ nhìn nó cười ngạo nghễ:
Đâu đời đũa gỗ mà đòi chòi mâm son!
Rừng không thách đố mà cứ lặng lẽ mỉm cười.
Ngày mưa Chiên non ướt sủng.
Ngày gió Chiên nhỏ liêu xiêu.
Tối trời âm u Chiên bước.
Bên kia suối Cha Trung đang chỉ nó cho giáo dân của mình rồi tất cả cùng cười ngạo nghễ hát to:
Sói ơi! ... Sói ơi!...
Nó ngơ ngác tự hỏi:
Ai là Chiên?! ... Ai là sói?!...
Ranh giới này sao mỏng manh quá.
Từ đó:
Chiên con gồng mình với gian nan thách đố.
Chiên con lầm lũi với cười cợt miệt khinh.
Chiên con lặng lẽ cô đơn tiếp bước.
Chiên con cũng tự bảo hãy can đảm mà sống:
Nó lấy kiên trì mà luyện rèn trí dũng.
Lấy ý chí chịu đựng những gian nan.
Nhận tủi nhục mà đỗi lấy vinh quang.
Dùng sự sống trả lời cho cái chết.
Nhưng rừng vẫn là rừng và đàn chiên kia vẫn hát:
Liu điu chỉ ở cùng dòng liu điu
***
Rất nhiều lần Chiên con dáo dát đứng nhìn. Nó không phân định được lối đi giữa mênh mông cánh rừng già chằng chịt.
Nó thì cứ ngơ ngác tìm còn rừng thì cứ thăm thẳm mông lung.
Dọc ngang trước mắt không đường chỉ toàn những dấu chân hoang dại.
Nhưng tình yêu và niềm tin nó dành cho Chúa cũng đã đủ nhiều. Một lần nữa trong thoi thóp nó lại nhủ lòng nó hãy kiên nhẫn tìm kiếm:
Sẽ có hạnh phúc!... Sẽ có hạnh phúc!...
***
Nhưng cánh rừng già trước mặt nó vẫn cứ lặng im. Còn đàn chiên thì như bầy sói rừng hung dữ vừa tấn công nó vừa ngạo nghễ hát vang:
Sói ơi! ... Sói ơi!
***
Cho đến một ngày trong đau khổ nó chợt nghĩ:
Chắc có lẽ Chúa đã chết . . . chết thật rồi bên thập giá
Chiều âm thầm còn lại chỉ niềm đau
Đường Emau giờ hun hút quá sâu
Nó lặng lẽ một mình lê chân bước.
Quay về thôi vì niềm tin phía trước
Đã vỡ rồi trước sóng gió gian nan.
Nó lê chân lần cuối cùng đến với Thánh lễ như để chào Chúa rồi trở về với gia đình với tôn giáo cha truyền con nối nhà nó
Hôm nay nó thấy khác mọi ngày. Giữa cung Thánh người ta đặt một bức ảnh Chúa Giêsu thật to. Trên vai Chúa đang vác một chú chiên con. Lần đầu tiên trong đời nó nghe về một cái gì đó gọi là “Chúa chiên lành”.
Như phản xạ tự nhiên nó đưa nhìn vào bức tranh ấy. Bất giác từ bức ảnh Chúa Giêsu bước ra. Và từ bao giờ không biết nó cũng bị biến thành đứa trẻ chưa đầy 2 tuổi. Chúa Giêsu đang tập đi cho nó.
Với đôi chân yếu ớt của đứa trẻ mới thôi nôi. Cứ bước tới 3 bước thì nó đã ngã sấp chúi đầu hết 2 bước. Chúa Giêsu thì cứ ngồi tít đằng xa. 2 tay vươn về phía nó mời mời gọi gọi. Nó căng người ra cố sức mà Chúa mặt lúc nào cũng cười cười như trêu ghẹo. Ấm ức nó vừa đi vừa khóc. Lâu lâu nó cố gắng lắm mới bước được một bước vững vàng vế phía Chúa thì Người lại lập tức thụt lùi ra phía sau. Khoảng cách từ nó đến Người trở về trạng thái ban đầu.
Chỉ khi nào nó té sấp xuống thì Người hốt hoảng vội vàng chạy tỡ nó lên. Người lau chùi bụi đất vấy bẩn trên đôi chân và gương mặt của nó.
Buổi tập đi đó diễn ra suốt thời gian Thánh lễ. Lần cuối trước khi ra đi Chúa đặt nó đang gần như kiệt sức nằm gối đầu trên chân Người. Một tay Chúa giữ cái đầu cho giấc ngủ nó sâu hơn. Một tay Người vỗ vỗ lên đôi vai đang run lên tủi hờn cả trong giấc ngủ. Rồi Chúa nói khẻ bên tai nó.
Ngủ ngon đi con và quên đi những mệt nhọc. Hãy yên tâm vì Ta luôn ở bên con!
Nó giận dỗi trách hờn không tin. Chúa nghiêng đầu mỉm cười nói tiếp:
Con đường ngoằn ngèo và chằng chịt những dấu chân kia là Ta muốn để con tìm được một lối đi đúng đắn.
Hãy lấy bước chân ngắn mà thách đố đường rừng. Để con không chết trong cái chằng chịt của lạc lối.
Mệt mỏi và đau khổ. Dại dột và ngu ngốc là Ta rèn luyện con đủ sức chịu đựng nắng mưa và thú dữ chực chờ.
Nó lại phụng phịu hỏi tiếp:
Vậy thì con là Chiên hay là sói?!
Con là chú chiên nhỏ mà ta yêu thương nhất trên đời. Ta có thể bỏ lại cả đàn mà đến bế con về. Có Ta bên con không gì làm hại con đâu.
Chiên con bắt đầu mỉm một nụ cười. Một nụ cười ngượng ngùng cùng nước mắt . .
Nó đã hiểu và nhận biết. Thì ra trong khu rừng già ngoằn ngèo chằng chịt lối đi kia đang có một con đường sẳn dành cho nó.
Và trong những dấu chân chằn chịt kia có một dấu chân lúc nào cũng bước đi cạnh nó.
Đó là lý do tại sao Khi nó vấp nhưng không té. Khi nó đưới nhưng không chết.
Hàng chục lần nó bị hành hung nhưng chưa bao giờ ai đụng được đến nó
Bên cạnh những giáo dân không tiếc lời xỉ nhục nó thì cả hội đồng giáo xứ Hạnh thông Tây tấn công cha sở để bảo vệ nó.
Khi hàng ngàn người đuổi nó ra khỏi nhà thờ thì Cha quản hạt Gò vấp gọi nó đến cho tiền bảo nó dắt con đi Đầm sen chơi vì Ngài sợ bị tấn công nó sẽ loạn trí ( Xin lỗi tôi không nhớ tên Ngài- Quản hạt Gò vấp năm 2010).
Khi tất cả các nhà thờ đóng cửa không cho nó vào thì Cha Quản hạt mời nó về xứ Ngài đi lễ với một lời chắc nịch Gíao dân của cha ai xúc phạm con cha sẽ đứng ra xin lỗi con ( nhân đây cho con gởi đến Cha 1 lời tri ân chân thành nhất)
Quả thật có thể nói không dưới 100 lần nó bị tấn công nhưng chưa một lần nó bị thương. Như cây sậy nó lắt lư trước gió nhưng không hề gụt ngã. Chiên con vẫn ung dung đi giữa bầy sói.
Chiên con lại mỉm cười. Một nụ cười tự tin, một nụ cười hạnh phúc. Nó nhớ lại lời Chúa “ Ơn Ta luôn đủ con dùng”
Nó đã được thêm sức nên lại vươn vai tiếp tục hành trình đi tìm bình minh.
Tác giả: Maria Phan Thị Kim Thoa