Thứ Tư, 30 tháng 6, 2021

ĐƯỜNG HẦM SILÔÊ MÀ TÔI PHẢI ĐI (Trích hồi ký những dấu chân trên đồng cỏ Giáo Hội-phần 5)

Người ta sẽ trao ban cho người mình yêu thứ gì cao quý nhất. Với Chúa Giêsu thì ngoài nước Thiên đàng Người chỉ còn kho tàng Thánh giá. 

Kho tàng Thánh giá Chúa ban cho tôi

ĐƯỜNG  HẦM SILÔÊ MÀ TÔI PHẢI ĐI

Kinh thánh thuật lại rằng sau khi trét bùn lên mắt anh mù thuở lọt lòng Chúa Giêsu liền bảo anh hãy đến hồ Siloe mà rửa.

Hồ Silôê vốn được dẫn đến bằng một con đường hầm nhỏ bé, khúc khuỷ và tối tăm. Lịch sử ra đời của nó là vì do quá nhỏ nên thành Đavid luôn bị tấn công. Cả thủ đô chỉ duy nhất một dòng suối Ghikhôn. Vua Hêzekich sợ khi bị vây hãm thành Giêrusalem sẽ chết vì bị thiếu nước. Ông quyết định cho lấp nước ở đầu nguồn với hai mục đích  là cho quân thù không nước. Đồng thời chuyển nước về phía tây thành.

Ai đã một lần đi qua con đường này mới hiểu thế nào là cái mù loà của đêm tối. Một con đường không cho phép người đi thoái lui mà chỉ có sự lựa chọn duy nhất là tiến thẳng về đóm sáng cuối đường.

Không giống như Ladarô. Bất chấp lời khuyên can của các môn đệ “ Mới đây người Do thái tìm cách giết Thầy mà Thầy còn đến đó sao” Chúa Giêsu cũng quyết định lập tức lên đường đến tận làng Betania dở đá đậy mồ cứu anh sống dậy.

Với anh mù Batimêr Chúa rẽ lối sang vệ đàng nơi anh đang ngồi và phán một câu là mắt anh được sáng.

Đặc biệt tên đầy tớ viên cảnh sát trưởng Caphatnaum đã được Chúa chữa lành từ xa.

Vậy tại sao Chúa không để anh mù từ thuở lọt lòng ấy sáng mắt ngay lập tức lại bắt anh phải đến tận hồ Silôê để rữa?

 Chúa muốn anh phải xuyên qua bóng tối của con đường hầm Silôê và không được phép thoái lui. Nơi cuối cùng anh phải đến là ánh sáng duy nhất nơi cuối con đường hầm ấy. Kinh Thánh đã kết thúc trình thuật với hình ảnh anh bất chấp nguy hiểm đối đầu trực diện với lãnh đạo tôn giáo. Kiêu hãnh bước ra khỏi đền thờ trước sự truy sát phía sau của họ- Điều mà không dân Chúa nào dám làm. Cả cha mẹ anh cũng đang lúng túng sợ hãi. Kinh thánh nói tiếp rằng ngay khi cánh cửa đền thờ đóng sầm sau lưng anh cũng chính là lúc Chúa Giêsu bước đến đón anh.  

       Giờ chúng ta cùng  nhau nhìn lại cuộc chiến tranh dành giật đức tin  của anh mùvới đám đông dân chúng thường tụ tập ở cửa đền thờ và các lãnh đạo tôn giáo.

Đầu tiên là đám đông dân Chúa:

 Họ luôn tụ tập ở cửa đền thờ. Những con người không muốn chấp nhận sự may mắn mà người khác có:

            Hắn phải tên ăn xin không ?

             Hắn mù mà sao hắn thấy? 

Tương tự những câu họ vẫn dành cho Chúa Giêsu 

Hắn không phải là con ông thợ mộc thành Nazaret sao?

Làm sao hắn nói được tiếng tiên tri và làm phép lạ

 Một tâm lý sở hữu Thiên Chúa. Một thái độ độc quyền hồng ân còn trãi dài đến ngày hôm nay. Cứ thế thay vì mừng rỡ chào đón người anh em. Thay vì cùng nhau nắm tay tạ ơn trước hồng ân mà người anh em mới được lãnh nhận. Thay vì chút tâm tình chia vui khi thấy người anh em vừa thoát khỏi đau khổ. Thì họ lại thay nhau chất vấn anh mù.

 Cha Đạm chánh xứ Tân Mỹ Hóc môn và hầu hết Gíao dân cũng đã dành cho tôi thái độ tương tự. Ngài nói:

-Còn trẻ sao không lấy chồng  mà đi nuôi con nuôi. Nếu không có vấn đề về   thần kinh thì cũng khiếm khuyết cơ thể. Chồng bỏ là phải rồi.

Có điều kiện sao không đi chơi mà suốt ngày cứ đi nghe Lm giảng lời Chúa cẩn thận coi chừng đi lừa gạt các cha.

Xơ Vang con gái đỡ đầu của cha Yêng với chút ghanh tỵ vì tình cảm Ngài dành cho tôi đã gay gắt lên tiếng rằng tôi tồi tệ lắm nên chồng  mới bỏ chứ

 Sân Thánh đường ngập tràn ngập kín không khí ghanh tỵ, xét đoán và thanh trừng. Yêu thương nhuốm màu tàn úa như những chiếc lá khô rơi rụng vào hư không. Thiên Chúa không hề hiện diện trong đời họ khi họ hỏi anh mù:

        Anh mù sao anh lại thấy ?

         Ai đã chữa cho anh ? 

      Nhưng bằng câu trả lời thẳng thắn: « Tôi đi, Tôi rữa và tôi nhìn thấy » anh mù đã đạp phăng qua đám đông trước cửa đền thờ mà đi

           Kiên vững, không mơ hồ anh bước vào cuộc chiến thứ hai. Cuộc chiến với các lãnh đạo tôn giáo.

Xưa nay có lãnh đạo là có quyền hành. Có quyền hành là có lề luật. Trận chiến thứ nhất anh chiến đấu với lãnh đạo tôn giáo là trận chiến với lề luật.

Cam go & quyết liệt. Vì cứ ở đâu có lề luật  ở đó có bóng dáng của người cầm luật. Không gian bắt đầu hôi tanh hơi hám của quyền lực. 

     Họ cho rằng anh được chữa lành vào ngày Sabat nên bắt anh phải đến gặp các lãnh đạo tôn giáo. Để rồi trong  lần gặp ấy một điều tất yếu nữa phải xảy ra là có lề luật là phải có thẩm vấn.

 Lãnh đạo tôn giáo : Tại sao anh thấy ?

  Anh mù :   Tôi đi, tôi rữa và tôi nhìn thấy !

Lãnh đạo tôn giáo : Ông Giêsu là kẻ tội lỗi. Còn anh nghĩ ông ấy là ai ?

Anh mù : Ông ấy là một ngôn sứ. 

Rõ ràng niềm tin của anh bừng sáng dần sau khi vượt qua những thử thách. Ban đầu anh chỉ biết về Chúa Giê su không ngoài cái tên. Sau khi Lãnh đạo tôn giáo dùng  lề luật tra vấn anh mù đã nhận ra Chúa Giêsu là một ngôn sứ. Nhưng chính lời tuyên xưng đó đã đẩy anh vào trận chiến thứ hai. Lần này ngoài lề luật có thêm sự xuất hiện của thủ đoạn. 

Xưa nay tình cảm vốn là nơi yếu đuối nhất của con người đặc biệt là tình mẫu tử nên họ đã lấy cha mẹ anh để đánh vào cái điểm yếu điểm ấy của anh.

   Lãnh đạo tôn giáo: Nó có phải con ông bà không? Nó mù từ bao giờ? Sao bây giờ lại thấy ?

         Cha mẹ anh mù: Nó là con tôi, mù lúc lọt lòng. Giờ sao nó thấy thì các ông hỏi nó vì  nó đã lớn. 

       Nỗi sợ hãi của cha mẹ anh mù cũng chính là nỗi sợ hãi đang bao trùm lên dân chúng. Lúc này anh mù chơi vơi lắc lư như cây sậy trước gió bước vào trận chiến thứ 3 với các lãnh đạo tôn giáo.

Trận chiến này không chỉ là đêm đen mà là hố thẳm. Lãnh đạo tôn giáo buộc anh đứng trước hai sự lựa chọn. Hoặc theo  lãnh đạo tôn giáo thì bình an. Hoặc theo Chúa thì phải ra khỏi Hội đường. Tính tới hôm nay vì làm theo ý Chúa tôi phải trái ý lạnh đạo tôn giáo mà không dưới 8 lần bị các Linh mục chính thức đuổi ra khỏi đền thờ

           Đây là trận chiến gay gắt nhất đối với anh mù. Nhìn  cha mẹ anh đang run rẫy và sợ hãi. Không khí sát phạt đông đặc. Anh cô đơn một mình. Như kẻ thất thế anh cheo leo bên bờ vực thẳm. 

Nhưng thật bất ngờ. Phút 89. Anh mù đã đứng bật dậy từ cái chênh vênh ấy. 

Đám đông dùng lề luật anh không biết lề luật. Cảm nghiệm niềm tin của anh như cây đinh đóng thẳng vào nền giáo lý ngẫu tượng và những lề luật hình thức. Khi thử thách lên đến cao trào chính là lúc đức tin anh bừng sáng nhất. 

Anh chấp nhận ra khỏi hội đường. Chấp nhận bước vào cuộc đời đầy gian nan sóng gió. Bỏ luôn cha mẹ anh đang đứng lúng túng trước hàng rào quyền lực mà bước theo tiếng gọi của niềm tin. ( Ai theo Thầy thì hãy từ bỏ cả cha mẹ mà theo)

Chúng ta ngày nay ai cũng hô hào sẳn sàng  vác thánh giá theo Chúa nhưng có mấy người được như Thánh Anrê. Can đảm cất tiếng reo vui khi thấy thánh giá mà lý hình chuẩn bị sẳn cho mình:

Lạy thánh giá tốt lành đáng mến ! Xin cứu lấy tôi khỏi tay kẻ thù. Đem tôi lên cùng Chúa là Đấng đã dùng thánh giá chuộc tội cho tôi

Anh mù thuở lọt lòng hôm nay không chỉ vui vẻ đón nhận thánh giá Chúa mà trước khi bước ra khỏi hội đường anh còn gởi lại lời mĩa mai với các lãnh đạo tôn giáo rằng:

Tôi nói rồi đó mà các ông  không  tin. Hay các ông cũng muốn làm môn đệ của ông ấy 

 Việc lấy lề luật làm lá chắn che đậy cho thân thế và sự nghiệp đã khiến bọn biệt phái tự biến mình thành những con ốc sên chậm chạp đến ù lì trong cái khuôn khổ thô thiển. Để rồi chính họ đánh mất hết khả năng cảm nghiệm về tình yêu. Nhất là tình yêu Thiên Chúa. Nên anh mù đã mĩa mai vào cái nữa vời ấy của họ.

Tôi hôm nay là anh mù Silôê thứ hai. Cuộc chiến tranh dành đức tin của tôi ở sân nhà thờ với đám đông dân chúng và các lãnh đạo tôn giáo chính thức bắt đầu.

Tác giả: Maria Phan Thị Kim Thoa