(Những câu truyện dùng để thống hối cộng đồng Mùa Vọng)
Chuyện : Tối hôm ấy, mặc dầu đêm đã khuya, bác ngư phủ vẫn quyết định là sáng hôm sau sẽ ra khơi câu cá.
Thế rồi, không chút do dự, bác cầm đèn xuống nhà kho tìm cho được hộp đồ nghề. Lát sau, ông đem lên nhà cái hộp đựng lưỡi câu đủ loại đã rỉ sét và một mớ dây cước rối chằng chịt.
Với tất cả nỗ lực và kiên nhẫn, ông mài lại những lưỡi câu đã rỉ sét và gỡ những nút rối của mớ dây cước.
Sau một giờ cặm cụi với công việc, bác thở phào nhẹ nhõm và lên giường ngủ, chờ cho trời hừng sáng sẽ lên đường.
Nằm trên giường, tâm trí bác nghĩ đến những nút rối vừa gỡ xong. Chợt tâm trí bác nghĩ tới những nút rối tâm hồn, là những tội và khuyết điểm của những ngày tháng dĩ vãng đã làm cản trở ơn thánh của Chúa và làm cho tâm hồn ông mất bình an, đặc biệt là những tội thâm căn cố đế. Chính những tội này đã kéo theo những tội khác như một mớ bòng bong, khác nào những nút rối của những dây cước mà ông đã bỏ xó từ lâu không dùng tới.
Suy nghĩ : Mùa vọng là cơ hội nhìn lại chính mình và gỡ những nút rối tâm hồn để được bình an.