Chuyện xưa kể rằng, một hôm
Thần Chết xuống dương gian để đưa 1 vị thánh về trời. Thượng Đế-người của lòng
nhân ái vô biên, đã dặn dò Thần chết là hãy ban tặng cho vị thánh này bất cứ ân
huệ nào mà ông ta chọn, vì ông là 1 bậc chân tu, người ta đã cống hiến trọn đời
cho lòng bác ái. Ước nguyện tha thiết nhất của vị thánh này là cầu xin Thượng
Đế cho Thần Chết "nghỉ việc" để loài người có thể trường sinh bất tử
trong một thế giới thanh bình, mọi việc đều có thể dự đoán được và không có bất
kỳ một sự thay đổi nào.
Ngay khi ước nguyện của ông thành hiện thực,cuộc sống trên trái đất trở nên ngưng đọng.Hạt giống rụng xuống không thể tách vỏ nảy lên mầm sống mới.Mây trắng trên trời đứng tĩnh lặng,không thể tạo những cơn mưa ban sự sống.Mặt đất nức nẻ bị nung nóng dưới ánh nắng mặt trời chói chang vì ngày không bao giờ lụi tàn.Từ đó không còn đêm để mỗi sáng mọi người chiêm ngưỡng ánh bình minh.
Chẳng bao lâu sau đó, những cư dân trên thế giới không-có-sự-thay-đổi trở nên đói khát, đôi mắt trũng sâu vì tuyệt vọng, nhận ra mình bị giam hãm trong nỗi thống khổ, bế tắc vình viễn.
Khát vọng tạo nên cuộc sống cho nhân loại bằng cách ngăn cản cái chết của vị thánh đã vô tình gây ra sự hủy diệt hàng loạt muôn loài. Chứng kiến cảnh tàn sát khủng khiếp do sự bất biến gây ra, ông vô cùng hối tiếc. Ông nhận rõ rằng,càng muốn giữ chặt cái gì đó,cho dù có quý giá đến đâu, thì người ta càng bị trói chặt hơn trong xiềng xích ảo tưởng, và những điều mới mẻ sẽ không được nảy sinh. Và ở một góc độ nào đó,cái chết thật sự là mẹ của sự sống!!!