Trong đời, có những người thiếu vắng niềm vui. Cuộc sống của họ có khi là những tiếng “thở dài”. Một cách thế để làm cho đời mình được vui và triển nở là hãy biết “CHO ĐI”. Mời bạn đọc suy nghĩ câu chuyện sau đây.
Chuyện : Ở Palestine có hai biển : Biển Galilê và Biển Chết. Cả hai biển này đều tiếp nhận nước của dòng sông Giođan chảy vào, thế nhưng sự khác biệt giữa hai biển thật lớn lao.
Biển hồ Galilê nước trong xanh, có nhiều cá. Màu xanh đã tô điểm cho bờ hồ. Dòng sông Giođan đã làm nên biển hồ Galilê với những dòng nước lấp lánh chảy từ trên đồi xuống. Biển hồ Galilê tràn đầy ánh sáng mặt trời. Người ta xây nhà cạnh biển. Chim chóc cũng về đây làm tổ trú ngụ làm cho bầu khí càng vui tươi.
Dòng sông Giođan cũng chảy theo hướng Nam vào một biển hồ khác, gọi là Biển Chết. Gọi là Biển Chết, vì ở đây như chẳng có sự sống : không cá mú, không hoa bướm, không tiếng chim, không có cả tiếng cười trẻ thơ. Du khách ít qua lại đường này trừ khi có công việc cấp bách. Không khí ảm đạm bao phủ mặt nước biển. Người và vật không thể uống nước biển này.
Điều gì đã tạo ra sự khác biệt giữa hai biển hồ ?
Chẳng phải do sông Giođan, bởi vì nó luôn đổ vào cả hai biển với những dòng nước như nhau. Khác biệt là ở chỗ này : biển hồ Galilê nhận nước của sông Giođan nhưng không giữ lại cho mình nhưng lại chảy ra chỗ khác. Còn biển Chết nhận nước nhưng không chảy đi đâu nên trở thành như ao tù. Biển hồ Galilê luôn cho đi và nó trở thành tràn trề sự sống. Biển kia chẳng cho gì cả nên gọi là biển Chết.
Suy nghĩ : trong cuộc sống cũng thường có hai loại người như vậy. Một loại chỉ biết sống cho riêng mình, chỉ qui về mình nên cuộc sống không thể triển nở, không niềm vui, không hạnh, khác nào như Biển Chết. Một loại người khác biết sống vị tha và đời họ hạnh phúc và nhiều niềm vui. Họ là Biển Hồ Galilê.