Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

THỜ CHA KÍNH MẸ MỚI LÀ ĐẠO CON

Chuyện : Dương Phủ sinh ra trong một gia đình nghèo, nhưng ông để hết tâm phụng dưỡng song thân.
Một hôm, nghe nói bên đất Thục có ông Võ Tế đại sĩ là người khôn ngoan tài giỏi, Dương phủ xin từ biệt cha mẹ để đến thụ giáo với nhà hiền triết.

Đi được nửa đường, ông gặp một vị lão tăng. Vị này khuyên Dương Phủ rằng :”Gặp được Võ Tế cũng chẳng bằng gặp được Đức Phật”.
Dương Phủ vặn hỏi : “Thưa ngài, Đức Phật ở đâu?”.
Vị lão tăng giải thích : Nhà ngươi cứ quay về, gặp người nào mặc cái áo sắc màu như thế này, đi đôi dép kiểu thế kia, thì đó chính là Đức Phật”.
Dương Phủ nghe lời quay trở về. Đi dọc đường, ông chẳng gặp được người nào như thế cả.
Về đến nhà thì đã khuya. Dương Phủ gõ cửa gọi mẹ. Người mẹ mừng rỡ, khoác chăn làm áo, đi dép ra mở cửa cho con.
Bấy giờ Dương Phủ mới chợt nhận ra nơi mẹ mình hình dáng của Đức Phật mà vị lão tăng kia mô tả.
Suy nghĩ : Câu chuyện đơn sơ mà giàu ý nghĩa. Nếu tục ngữ Việt Nam có câu : “Tu đâu cho bằng tu nhà, thờ cha kính mẹ hơn là đi tu”, thì câu chuyện muốn nói với ta một điều tương tự. Thụ giáo ai cũng là điều tốt, nhưng trước tiên hãy học nơi cha mẹ mình. Có lẽ các ngài không nhiều chữ nghĩa, nhưng lại không thiếu những đức tính cao quí như: tình thương trời biển; những vất vả hi sinh, lao tâm khổ tứ; nhẫn nhục trong việc giáo dục; bao dung và độ lượng trước những khuyết điểm của con cái… Những đức tính ấy của các ngài liệu ta học suốt đời đã hết chưa?. Vị lão tăng trong chuyện quả là người kinh nghiệm khi dạy Đường Tăng “gặp được Võ Tế đại sĩ cũng không bằng gặp được Đức Phật”.